Nhân trần em người yêu dễ thương lồn khít quá

Hoàng bước ra từ bếp, cầm cốc cà phê, ngồi đối diện, rút tấm ảnh nhà hàng đặt trước mặt cô, giọng trầm: “Em yêu, anh cần em nói thật, lúc Nam làm vậy ở nhà hàng, em có thích… à em bị hắn cưỡng ép phải không?” Thư giật mình, thìa rơi xuống bàn, nước mắt lăn dài, “Anh, em bị ép, em không muốn, anh đừng nghĩ vậy.” Hoàng nắm tay cô, “Anh tin em, nhưng anh cần hiểu, lúc đó em run, là sợ hay là… sướng?” Em đừng hiểu lầm anh chỉ hỏi rõ để trình báo với công ăn thôi, có đầy đủ bằng chứng sẽ dễ buộc hắn phải nhận tội. Hoàng chịu không nổi, lôi con cặc khủng ra, cứng ngắc dựng lên đầu khấc đỏ hỏn rỉ nước nhờn, anh đè Thư xuống, đâm nhanh cặc vào lồn đã đầy dâm thủy của nàng “Pạch pạch pạch,” dập mạnh bạo, tiếng da thịt vang khắp phòng. Vài ngày trôi qua, sáng ngày 1 tháng 12 năm 2025, ánh nắng yếu ớt xuyên qua khe rèm, gió lạnh lùa vào làm căn nhà rung lên từng đợt. Lòng cô vừa sợ vừa ám ảnh ký ức phòng khám – ánh đèn trắng lạnh, bàn tay Nam miết lên lồn cô, giọng hắn thì thầm: “Em ướt quá, Thư” – và lồn cô bất giác rỉ nước, thấm qua lớp quần lót cotton trắng, nóng ran giữa hai đùi. Hoàng nhìn tấm ảnh trên bàn, ánh mắt anh thoáng rối loạn, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng rồi bất chợt, một luồng kích thích lạ lùng trào lên trong anh. Thư đứng cạnh, chiếc áo khoác mỏng màu xám trùm qua vai run rẩy, đôi chân trần lạnh buốt áp sát vào nhau, mái tóc rối bù xõa xuống che đi đôi mắt đỏ hoe còn đọng nước, lòng cô nặng trĩu